Âu Dương là một cô bé vui vẻ hướng ngoại, miệng nói không ngừng nghỉ suốt dọc đường, hỏi về chuyện công việc và trường mà tôi tốt nghiệp, còn hỏi về chuyện thi đại học của tôi.
Những thứ này cũng không có gì phải giấu giếm cả, nên tôi kể hết cho cô bé nghe.
Ga tàu điện ngầm cách trường không xa, đi bộ chỉ bảy, tám phút là tới. Cổng số một ở bên này khá lớn, nằm ở góc của con đường, được kẹp hai bên, một bên là hàng rào bằng sắt trường học, một bên là rạp chiếu phim cộng đồng. Tầng một của rạp chiếu phim còn có cả nhà hàng thức ăn nhanh và siêu thị, dọc đường thì có các quán cơm nhỏ. Nếu chỉ xét về môi trường xung quanh thì đây không được coi là một nơi tốt. Nào là hộp biến áp, thang máy dành cho người khuyết tật, còn có cả vô số xe đạp công cộng dày đặc ở ngay bên cạnh cổng ga tàu điện ngầm, dưới đất còn có cả vết dầu mỡ và một ít rác mà mấy sạp hàng quán để lại.
Có điều số lượng người đổ dồn về giao lộ này khá đông.