Vào lúc tôi cảm thấy có một cơn ớn lạnh chạy dọc từ sống lưng xông thẳng lên đỉnh đầu thì tôi giật mình tỉnh giấc.
Nội dung của giấc mơ không nhiều, nhưng tôi mở mắt ra thì trời đã sáng rồi.
Cả người tôi ướt đẫm mồ hôi lạnh, đúng lúc ấy tôi chợt nhìn thấy cái rèm cửa lay động, trong lòng không khỏi sinh ra một cảm giác sợ hãi.
Tôi ngồi dậy từ trên giường, dần dần lấy lại tỉnh táo rồi đi kéo tấm rèm cửa ra. Bên ngoài tấm rèm không treo vật trang trí nào cả.
Trong phòng tôi hiếm khi có mấy thứ đó, nhưng phòng của em gái thì… đồ chơi bằng vải bông, búp bê, móc khóa xinh xắn đáng yêu, chuông gió, búp bê thời tiết… Tôi xoa xoa hai bên thái dương.