Tôi đột nhiên có ảo giác như Nam Cung Diệu vừa xem game chiến thuật vậy, lập tức tôi nhớ lại những việc mà anh ta vừa làm. Bôi máu lên mắt, anh ta nhìn thấy những con chữ, hình vẽ, phải chăng chúng có ý nghĩa đặc biệt nào đó?
Nam Cung Diệu không hề giở cuốn nhật kí của A Đóa ra, nhưng nó cũng đã biến mất trong tay anh ta giống như Vương Di Quân lúc trước.
Anh ta quay người đi về phía cửa chính của phòng nghiên cứu, thử vặn tay nắm của cánh cửa một lần nữa, lần này cửa phòng đã mở ra được.
Cộp, cộp, cộp…
Tiếng bước chân từ bên ngoài truyền vào. Nghe âm thanh thì là có người chạy xuống lầu.
Nam Cung Diệu không nhanh không chậm mà rời khỏi phòng nghiên cứu, cũng đi xuống lầu.
Két... Rầm!
Lầu năm vang lên tiếng đóng cửa gấp gáp.