Niềm vui sướng của Lữ Vĩnh vụt tắt trong nháy mắt. Cậu ta cảm thấy rất khó xử, nhìn rất lâu hàng chữ trong tầm nhìn ấy.
Người que trước đó vốn đứng dưới đồng hồ đếm ngược giờ đã xuất hiện ngay giữa tầm mắt của cậu ta, tay quơ quơ cây gậy tiếp sức. Bên trên cái đầu màu đen tròn trĩnh xuất hiện một khe nhỏ, sau đó mở rộng ra thành một vầng trăng khuyết màu trắng, tạo thành một biểu tượng đang mỉm cười. Nhưng theo vẻ mặt chần chừ của Lữ Vĩnh thì vầng trăng khuyết bèn lật ngược một cái, tạo thành cái mặt khóc, hai tay đang giơ cao cũng buông thõng xuống. Sau đó một lát, vầng trăng khuyết từ từ khép lại, nửa phần trên cái đầu tròn màu đen lại xuất hiện hai hình tròn nhỏ màu trắng, hai con mắt đó chụm lại nhìn chằm chằm Lữ Vĩnh.
Tim cậu ta từ từ đập dồn dập.
Tầm nhìn từ đầu tới cuối không hề trở lại rõ ràng, hàng chữ ấy vẫn cứng đầu nằm yên ở chỗ cũ. Dù cho đã nhắm mắt lại nhưng nó vẫn xuất hiện trong đầu cậu ta.
Gã người que lại thay đổi.