Tiết Tĩnh Duyệt nói xong câu đó thì không sao nói tiếp được nữa. Tôi chỉ có thể nghe thấy hơi thở dồn dập không đều của cô ấy. Trong điện thoại còn vang lên tiếng kêu gào, tiếng còi cảnh sát và tiếng khóc nức nở không ngừng.
"Hai người ở đâu? Hai người đang ở đâu!" Tôi gào lên, trái tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vậy.
"Trung Hoa… xe cứu thương…"
"Chị này, chị có bị thương không?"
"Mau tránh ra! Bên này có người bị thương nặng!"
Âm thanh truyền ra trong điện thoại lại biến thành loạn xà ngầu, chắc hẳn là xe cứu thương đã đến.
"Là bệnh viện nào vậy? Hai người sắp đến bệnh viện nào?" Tôi vội vàng hỏi.
"Bác sĩ, anh ấy thế nào rồi? Anh ấy liệu có…"
Giọng của Tiết Tĩnh Duyệt trở nên xa dần, tiếp đó điện thoại liền cúp máy.
"Mẹ kiếp!" Tôi không kiềm chế được liền chửi thề một tiếng.
"Thế nào rồi? Ai xảy ra chuyện vậy?" Quách Ngọc Khiết lo lắng hỏi.