Sự việc giao cho Trần Dật Hàm, nên ba người chúng tôi tạm thời gác nó qua một bên. Cũng không còn sớm nữa, ba người chúng tôi bèn tìm một quán ăn nhỏ ăn cơm.
Tôi nhìn thời gian rồi gọi điện cho Tiền Lan.
Tiền Lan vẫn bắt máy chậm như mọi khi, nhưng giọng nói vẫn nhiệt tình như trước
"Tiểu Lâm à, sao giờ này gọi đến thế? Bên giải tỏa di dời có việc gì sao? Nếu cần bọn dì điền thông tin hay đưa tài liệu gì thì cậu cứ việc nói nhé."
Tôi trả lời: "Dì Tiền à, không phải là việc di dời. Con chỉ muốn hỏi xem, hôm qua gọi hồn sao rồi? Có gì tiến triển không?"
Đầu dây bên kia dừng lại vài giây mới nói với giọng do dự: "Không thấy tiến triển gì cả. Thầy cũng bảo việc này không có kết quả liền được. Ông ta là chuyên gia mấy cái này, đã giúp nhiều người gọi hồn rồi. Trường hợp của mẹ dì có chút phức tạp..."
"Ồ, là vậy sao." Tôi có chút mơ hồ.