Hôm nay công viên Cây Xanh vẫn mở cửa như thường, nhưng khu vực xung quanh ao nước đã bị cảnh sát phong tỏa.
Có Trần Hiểu Khâu dẫn đường nên chúng tôi cũng có thể vào được trong khu vực xả nước.
Trần Dật Hàm đã có mặt ở đó, anh ta còn bước tới mấy bước đón chúng tôi.
Tôi dồn sự chú ý lên người Cổ Mạch. Cho dù Cổ Mạch nghe được âm thanh, nhưng không nói gì cả, vậy chắc ít ra cũng sẽ có biểu cảm gì đó. Tôi muốn xem thử anh ta có biểu cảm nào không.
Nhưng điều khiến tôi không ngờ tới đó là Cổ Mạch bình thản từ đầu tới cuối, không nhếch mắt, chân mày cũng không hề nhếch lên lấy một cái, khiến người ta không nhìn ra được gì cả.
Trần Dật Hàm cũng biết khả năng của Cổ Mạch, nhưng anh ta không quanh co như tôi mà hỏi thẳng luôn: "Anh có nghe được gì không?"
Cổ Mạch nhìn quanh một lượt, ánh mắt dừng lại trên người của một người đàn ông đứng cách ao nước khoảng ba, bốn mét.