Tôi quyết định phải đi gặp người này.
Tuy với năng lực hiện giờ của tôi, có thể cũng chẳng giúp được gì, nhưng nếu tôi không đi thì trong lòng sẽ cứ nghĩ ngợi mãi, vậy cũng không tốt lắm..
Có những việc làm xong lòng đầy hối hận, cơ mà không làm càng hối hận hơn. Sau khi cân nhắc đắn đo lợi hại thì tôi vẫn muốn đi thử một chuyến.
Sau khi tan ca, tôi từ chối cho bọn Tí Còi đi cùng, một mình đến bệnh viện.
Đây là một bệnh viện cấp tỉnh cách thôn Sáu Công Nông hơn ba trạm xe buýt. Cũng hiển nhiên, tiếng người nói chuyện còn huyên náo hơn cả cái chợ. Tôi tìm đến khu nằm bệnh. Trước khi thang máy đến đã có đông người đứng chờ sẵn, thang máy vừa đến thì bên trong có rất nhiều người ùa ra.