Tôi ghi nhớ thật kỹ chuyện này, ngày hôm sau vừa đến đơn vị tôi đã tìm ngay Tiểu Cổ, nhân tiện mời anh ta ăn tối.
Tí Còi nghe được cũng đòi đi.
"Tiểu Cổ giúp đỡ chúng ta nhiều như thế lẽ ra chúng ta nên mời anh ấy một bữa cơm từ lâu rồi. Đặt một bàn ăn đi, mọi người cùng đi với nhau luôn."
Ba người kia cũng đồng ý cả. Quách Ngọc Khiết còn chủ động gọi đến nhà hàng đặt bàn, cái đó thì hăng hái, tích cực hơn rất nhiều so với khi làm việc.
Hẹn với Tiểu Cổ xong vừa mới tắt điện thoại, đám Tí Còi lập tức hỏi tôi về sự việc của Tần Di Quyên.
"Bà ấy là giáo viên trong trường em gái tôi học, có một học sinh đã tốt nghiệp hôm qua tìm về trường, không được vui vẻ gì." Tôi lơ mơ kể lại: "Con bé nghe người ta đồn thổi bóng gió ở trường học, mẹ tôi lo lắng quá, nhất định bắt tôi đi nghe ngóng điều tra."
"Ồ, ra là vậy à." Quách ngọc Khiết gục gặc gật đầu: "Em gái anh học ở trường số Mười Tám hả?"
"Đúng thế."