Bao nhiêu con mắt trong phòng đều hướng ánh nhìn về phía Tí Còi.
Sắc mặt Tí Còi chăm chú, nghe người đầu bên kia điện thoại nói rất lâu, mới lên tiếng: "Tôi biết rồi. Được. Cúp máy nhé". Cậu ta quay đầu nhìn về phía tôi, ánh mắt phức tạp.
"Là ai?" Trong bụng tôi đã lờ mờ có được câu trả lời.
"Mã Nhất Binh gọi điện thoại đến, nhà hát lại có người bị giết rồi". Tí Còi thở dài, "Lần này là bị bắt tại trận. Một nam sinh vì bạn gái muốn chia tay, nên siết cổ giết chết cô gái".
"Siết cổ?" Trần Hiểu Khâu hỏi.
"Đúng vậy. Dùng chiếc khăn choàng của cô bạn gái".
Chuyện này vừa nghe giống như kiểu nhất thời kích động, vì tình cảm phẫn uất mà giết người, không hề giống vụ án Trương San Mai.
"Mã Nhất Binh muốn mời chúng ta đến Học viện Hí kịch một chuyến?" Tôi hỏi.
Tí Còi gật đầu.
"Vậy lát nữa tan ca chúng ta đến đó xem sao nhé". Quách Ngọc Khiết không một chút do dự.