"Chính là như vậy. Giấc mơ này không phải là một cơn ác mộng thông thường đúng không?" Tôi ngồi trên ghế sô pha của Thanh Diệp, chà chà mặt mình.
Trong văn phòng im ắng không một tiếng động.
"Cái âm thanh đó, tôi đã nghĩ rất lâu, không phải là tôi nghe nhầm. Trước đây khi tôi nằm mơ nghe thấy âm thanh, đều chỉ là nhận thức được người trong giấc mơ đang nói chuyện, nhưng mà ở trong giấc mơ đó, tôi quả thực là đã nghe thấy âm thanh của một người đàn ông xa lạ, giống như là lúc bà Vương báo mộng, là nghe thấy âm thanh thực sự." Tôi bỏ tay xuống, tiếp tục nói, "Tôi cũng từng nghĩ lại rất kỹ càng, tôi chưa từng nghe qua âm thanh đó, âm thanh không còn trẻ, là của người luống tuổi. Trí nhớ của tôi cũng khá tốt, nếu là giọng của người quen hay từng có ấn tượng, thì nhất định sẽ nhớ ra được."
Tôi đợi một lúc lâu, cũng không có hồi đáp. Điều này khiến tôi rất thất vọng.