Càng lúc càng nhiều người nhìn thấy rõ vật treo lơ lửng trên sân khấu là gì.
Gã Béo khàn giọng hỏi: "Vở kịch này còn có tình tiết này sao?"
Đây đương nhiên không phải là tình tiết vở kịch.
Những giáo viên ngồi ở dãy ghế trước sợ hãi nhảy dựng lên, các thành viên của câu lạc bộ kịch nói cũng chạy lên sân khấu, khóc thảm thiết. Cho dù như thế nào thì đây chắc chắn không thể nào là tình tiết được sắp xếp trong vở kịch được.
Tí Còi chống khuỷu tay lên người tôi, hỏi nhỏ "Anh Kỳ, anh có nhìn thấy gì không?"
"Không" tôi lắc đầu. Nhìn chăm chú vào cô gái treo lơ lửng trên kia.
Sau khi phát hiện ra đó là một người thì tôi ngay lập tức có cùng suy nghĩ với Tí Còi, nhưng sau khi nhìn kỹ thì phát hiện xung quanh cô gái đó không hề có chút bất thường nào.
"Có lẽ là tự sát." Gã Béo suy đoán.