Hối Hương là một thành phố nhỏ, không hề liên quan đến chữ phồn hoa, bởi vì có rất nhiều tội phạm lẩn trốn chạy đến đây, trật tự an ninh ở vùng này cũng không được tốt lắm, có thể nói rằng khá tồi tàn, tạp nham.
Tôi và Lữ Xảo Lam bước xuống máy bay, bắt tuyến xe đường dài. Xem ra những người đi chung xe với chúng tôi đều là những người đi làm công mệt mỏi, làn da của họ thô ráp, quần áo thì cũ kĩ, hành lý thì phần nhiều là đựng trong bao vải, có một vài người thì dùng va li, nhưng cũng không phải là loại va li mới tinh đẹp đẽ mà chúng ta thường nhìn thấy ở sân bay.
Hai chúng tôi trông khá khác biệt trong đám người.
Những người xung quanh nhìn về phía chúng tôi với ánh mắt hiếu kì.
Ngồi đối diện chúng tôi là một học sinh đang ôm chặt lấy cái balo của mình và vẫn luôn trong trạng thái khẩn trương.
Người đàn ông trung niên ngồi ở hàng ghế phía trước chúng tôi, vừa mới lên xe thì ông ta đã cởi giày vớ ra, phát ra mùi thối khó chịu.