"Đúng vậy, tôi là Trang Thao. Mời đi bên này."
Sau khi người đàn ông vừa nói xong thì một lần nữa tôi cảm thấy cái thùng bị lắc lư.
Trong lòng tôi có chút lo lắng.
Cái giọng nói nghe được trong cuộc điện thoại lần trước chính là của người đàn ông này. Mặc dù không cảm nhận được có âm khí, nhưng tôi vẫn cảm thấy nguy hiểm.
Tôi muốn nhắc nhở Trần Hiểu Khâu, nhưng gấu Teddy không chịu cử động nên tôi hoàn toàn không có cách nào để cử động.
Trang Thao lại lên tiếng lần nữa, anh ta đang hỏi về chuyện của cái thùng.
"Cô đang mang theo thứ gì vậy? Chất đầy một cái thùng to như thế... Có cần tôi giúp một tay không?"
"Không cần." Trần Hiểu Khâu từ chối, sau đó lại hỏi, "Chú út của tôi rốt cuộc là mất tích như thế nào?"
Tôi nghe được hai tiếng bước chân ngoài kia có sự thay đổi.
"Đội trưởng Trang." Có người đang chào hỏi với Trang Thao.
Trang Thao nhân dịp này bỏ qua câu hỏi của Trần Hiểu Khâu.