Chúng tôi đều bất ngờ trước câu trả lời của Tí Còi.
Quách Ngọc Khiết buột miệng thốt lên: "Bị đuổi ra khỏi phòng nghiên cứu?"
"Đúng." Tí Còi nói với vẻ buồn rầu, "Hai bọn anh ngồi trong phòng nghiên cứu như thằng ngốc mà tự nói một mình rất lâu, anh ta cũng không chịu xuất hiện. Trần Hiểu Khâu quyết định trực tiếp đi tìm, nhưng hai cánh cửa kia làm sao cũng không mở nổi. Thế là Trần Hiểu Khâu liền đuổi anh ra khỏi phòng nghiên cứu, tự mình nói chuyện với anh ta."
Tôi càng thêm kinh ngạc, "Trần Hiểu Khâu đuổi cậu ra ngoài ư?"
Tí Còi gật đầu.
"Tiểu Khâu nói gì với anh ta vậy?" Quách Ngọc Khiết hỏi với vẻ khẩn trương.
"Không biết. Anh thấy cô ấy vẫn bình thường, lúc đi ra chẳng có vấn đề gì khác thường cả. Cô ấy một mình ở trong đó khoảng mười mấy phút, nếu như cô ấy muốn bàn điều kiện thì chắc cũng không thể bàn bạc một cách kĩ lưỡng được." Tí Còi nói.