Tôi làm như vậy quả thật có chút mạo hiểm, nhưng tôi tin Lữ Xảo Lam không phải là loại người thích gây chuyện, cô ấy cũng không có ác ý.
Tôi lấy chìa khoá ra, mở cửa phòng nghiên cứu.
Lữ Xảo Lam đi theo sau tôi, tôi có thể nghe thấy được nhịp thở hỗn loạn của cô ấy.
Cô ấy hẳn là đã đoán ra được gì đó rồi.
"Cô ở chỗ này chờ tôi một chút." Tôi nói một tiếng với Lữ Xảo Lam, sau đó đi vào trong phòng nghiên cứu, khép cửa lại.
Lữ Xảo Lam không theo tôi vào, cũng không nói thêm gì.
Tôi nhìn căn phòng nghiên cứu trống rỗng kia, hít sâu, mở miệng gọi một tiếng "Diệp Thanh".