Tôi ngồi xe buýt về nhà, nhưng trong lòng vẫn còn nghĩ ngợi đến chuyện của Diệp Thanh. Hôm nay tôi đến phòng nghiên cứu, thật ra là muốn hỏi Diệp Thanh về chuyện có liên quan đến năng lực của tôi.
Tuy lúc sáng, năm người chúng tôi đã đưa ra một số kết luận, nhưng trong lòng tôi vẫn còn nghi ngờ. Tôi nghĩ Diệp Thanh chắc chắn sẽ biết nhiều hơn chúng tôi, anh ta đang gánh vác tác dụng phụ từ năng lực của tôi, nên có lẽ sẽ hiểu rõ năng lực của tôi nhất.
Thế nhưng, diễn biến của cuộc nói chuyện thực sự là không thuận lợi. Trong lòng tôi bây giờ chủ yếu đều là sự hoài nghi với Diệp Thanh. Dù tác dụng phụ của năng lực không còn, nhưng tôi vẫn cứ nghi ngờ.
Cái kiểu nghi thần nghi quỷ này chẳng phải là chuyện tốt lành gì.
Tôi không thể nào mà từ chỗ Diệp Thanh xác nhận được anh ta liệu có làm hại tôi hay không, cũng không thể nào lập tức tìm ra được biện pháp để giải quyết vấn đề này.