Căn nhà đó đã bị cảnh sát dán bảng niêm phong, tôi không cảm thấy bên trong có âm khí tỏa ra. Đương nhiên, tôi cũng không đi gõ cửa.
Thời điểm này, những hộ dân còn ra ra vào vào khá nhiều, tôi giả bộ như đi ngang qua, nhân lúc người nhìn thấy đi mất thì từ bên trong tòa nhà đi ra, đến tòa nhà số 6.
Tầng 6 của tòa nhà số 6 vẫn mang bộ dạng âm u như cũ.
Tôi dừng lại ở dãy cầu thang rất lâu, rồi lại đứng trước cửa chần chừ do dự thêm một lúc nữa mới gõ cửa.
Bên trong không có ai trả lời.
Tôi rút chìa khóa mở cửa bước vào.
Cảm giác lạnh lẽo hình như đã khôi phục lại hệt như những lần đầu tôi đến đây. Cuối dãy hành lang của phòng nghiên cứu có treo một bức tranh, không có cửa.
Tôi gọi "Diệp Thanh" một tiếng, nhưng không có ai trả lời.
Tôi ngồi trên ghế sofa kể lại chuyện của Võ Thần Hy và bà cụ Âu Dương.