"Bạn Võ Thần Hy không sao chứ?" Cô Lưu hỏi một câu.
"Đang ngủ ở nhà." Ông Võ đanh giọng nhả một câu.
"Không sao là tốt rồi." Cô Lưu vỗ vỗ ngực.
Bà Võ thở phào một cái, lại bắt đầu rơi nước mắt, "Lúc nấu cá tôi đã rất cẩn thận. Đoạn thời gian này, từng miếng ăn miếng uống của con bé tôi đều hết sức chú ý."
Ông Võ cười lạnh.
Cuộc cãi vã kịch liệt của hai người họ khi nãy đã biến thành dùng ánh mắt đối chọi nhau, khiến cho người ngoài càng không thể nhúng tay vào được.
Những phụ huynh trước đó vốn muốn đến bệnh vực kẻ yếu bây giờ cũng không nói gì nữa.
Đám người qua đường như chúng tôi vẫn nên tiếp tục làm người qua đường thôi, giả vờ như không nhìn thấy chuyện vừa nãy xảy ra.
Tôi đi ngang qua hai vợ chồng họ, trong lòng cảm khái cho cái vở kịch gia đình máu chó chân thực này. May mà nhà tôi rất hòa thuận, xưa nay cha mẹ chưa từng cãi nhau, quan hệ hai anh em chúng tôi cũng rất tốt.