Lúc nghe thấy tiếng khóc đó thì thân thể tôi lập tức cứng đờ, tóc gáy dựng đứng, trái tim cũng suýt chút nữa chui ra khỏi cổ họng.
Bây giờ tôi thật sự vô cùng hối hận.
Lúc trước còn nghĩ cái gì mà gần đây cuộc sống yên bình quá! Đúng là miệng quạ đen!
Cái trường số Mười Tám này sao mà xui xẻo quá vậy? Lại xảy ra chuyện, mà còn ngay lúc họp phụ huynh nữa chứ!
Đầu óc tôi đang suy nghĩ linh tinh đủ điều thì bên tai nghe thấy những âm thanh rối loạn trong phòng học.
"Bà Võ à, bà đừng như vậy… Thành tích học tập của bạn Võ Thần Hy cũng rất khá mà, nếu như cố gắng một chút thì vẫn có thể đậu vào một trường đại học tốt. Bà đừng vội, đại học cũng không phải là con đường duy nhất…"
"Đúng thế, đúng thế, đường đời của tụi nhỏ còn dài lắm."
"Con một đồng nghiệp của tôi chỉ là học nghề thôi đấy, đi làm mới hai năm đã tự mở được một cửa hàng nhỏ, bây giờ mỗi tháng kiếm hàng triệu tệ đó.