"Lâm Kỳ, anh còn ở đây không?"
Tôi nghe thấy tiếng gọi khe khẽ của Quách Ngọc Khiết. Lấy lại tinh thần, tôi vừa định trả lời thì cảm thấy cơ thể mình nặng trĩu xuống.
"Cậu gì ơi! Cậu gì ơi!"
Tôi bị người ta lay lay cơ thể, mở mắt ra thì nhìn thấy một chú tài xế xe taxi.
Xung quanh xe taxi còn có rất nhiều người.
"Cậu tỉnh rồi à. Cậu làm tôi sợ chết khiếp. Tôi còn đang định gọi xe cứu thương tới đây này." Tài xế thở phào một hơi.
Tôi day cái trán hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Cậu vừa lên xe thì ngủ say như chết, đến nơi rồi cũng không tỉnh dậy. Tôi còn tưởng cậu bị gì rồi cơ đấy." Sắc mặt tài xế không được tốt lắm.
Tôi thốt lên một tiếng "à", rồi cảm ơn chú tài xế. Lúc trả tiền xe thì tôi phát hiện giá tiền không giống như lúc trước tôi trả, chênh lệch rất nhiều.
"Cậu như thế nên tôi cũng không tắt đồng hồ tính giá tiền." Tài xế nói lí nhí.