Trần Dật Hàm gọi đến một đôi nam nữ mặc đồng phục của đội cảnh sát đặc nhiệm, giảng giải rõ ràng cho họ cách thức sử dụng.
Tôi nhìn sang Nam Cung Diệu hỏi: "Sao anh lại thuyết phục được Trần Dật Hàm vậy?"
Tuy đã có người thay thế cho bọn Trần Hiểu Khâu, nhưng theo lý mà nói thì Trần Dật Hàm sẽ không để cho họ tiếp cận nơi nguy hiểm thế này mới đúng.
"Vì anh ta đã tự mình nhận ra được tính nguy hiểm của chuyện này. Giải tỏa di dời vẫn chưa chính thức bắt đầu đúng không?" Nam Cung Diệu đột nhiên nói một câu chẳng liên quan gì đến tình hình trước mắt.
Tôi ngơ ngác một lúc mới hiểu được ý của Nam Cung Diệu, đưa mắt nhìn qua đám Tí Còi.
Trần Hiểu Khâu vẫn chưa có phản ứng gì, còn Tí Còi thì đang nghểnh cổ lên, mắt nhìn chằm chằm phía trước chứ không nhìn tôi. Tôi nhận ra mình đoán không sai.