Dù vẫn cảm thấy nghi ngờ với kế hoạch của Nam Cung Diệu, nhưng việc đi đến bệnh viện trung tâm khu Bình Thành vẫn là lựa chọn duy nhất của tôi và Gã Béo. Tiết Tĩnh Duyệt và Quách Ngọc Khiết ở bên ấy không biết sống chết thế nào, chúng tôi không thể không đi được.
Trong lòng tôi buồn phiền, không có đáp ứng Nam Cung Diệu ngay mà trực tiếp tắt điện thoại.
Gã Béo nói: "Nếu có thể kéo dài đến tối thì kế hoạch của anh ta không phải là không khả thi. Nhưng mà hiện tại…"
Tôi nhìn đồng hồ, vẫn chưa tới 12 giờ trưa. Như vậy cũng có nghĩa là chúng tôi phải cầm chân con Niên Thú ít nhất 12 giờ đồng hồ trở lên. Đây rõ ràng là một nhiệm vụ vô cùng gian khổ. Trong khoảng thời gian này, con Niên Thú sẽ giết chết bao nhiều người nữa? Tôi tính không nổi.
Tôi gọi điện cho Tí Còi và Trần Hiểu Khâu, nhưng điện thoại của họ lại không thể gọi được.
"Mẹ kiếp!" Tôi chửi thề một câu, chỉ có thể gọi lại vào điện thoại của Cổ Mạch.