Nhỏ em không có hứng thú gì nhiều với việc bắn pháo hoa. Tôi còn nhớ vào lớp 9, em gái đi ăn tiệc chia tay lớp, các bạn gái trong lớp nói muốn chơi pháo que, mục đích là để chụp ảnh. Mấy đứa trẻ ấy còn rất nghiêm túc mà đi kiếm cảnh đêm thật đẹp, rồi mua quần áo mới và một bó pháo que, lúc chụp hình thì tạo dáng đủ kiểu, chụp xong còn bỏ ra không ít thời gian để photoshop chỉnh ảnh. Những tấm hình ấy tôi đã xem rồi, photoshop đến mức tôi không còn nhận ra ai là ai nữa, ánh sáng từ pháo que cũng rất lung linh huyền ảo, không giống với cảnh thực xung quanh cho lắm. Em gái lúc đó vô cùng thích thú, nó còn ghét bỏ tôi dáng người không tốt, tay cũng không đẹp nên không thể làm đạo cụ lấy cảnh được. Sau cùng họ bèn nhờ một cô bé có dáng người cao to đưa tay ra làm đạo cụ, mỗi người đều chụp chung với cô ấy và cánh tay đó cuối cùng cũng bị photoshop "hoàn toàn thay đổi".
Nhớ lại những chuyện này, tôi liền thuận miệng hỏi thăm đứa em tình hình của các bạn thời cấp hai của nó.