Dấu vết đó giống như những đường nét được tạo thành từ những hình thù đơn giản, loại tương tự như những biểu tượng, huy hiệu vậy…
Ngô Linh đưa tay lau nhẹ lên mảng nấm mốc, nhưng mảng nấm mốc không thay đổi chút nào.
Lưu Miểu cũng đưa tay sờ vào đó, "Là được vẽ lên?"
"Có lẽ là muốn che đi kí hiệu này." Diệp Thanh nói.
"Là một lời nguyền." Ngô Linh đưa ra phán đoán, "Không phải là kí hiệu lời giống của chúng ta mà là kí hiệu trong ngôn ngữ của một dân tộc cổ xưa, đại biểu cho lời nguyền."
"Còn kết quả của lời nguyền thì sao?" Diệp Thanh hỏi.
"Sau khi chết đi, linh hồn sẽ vĩnh viễn không được yên nghỉ" Ngô Linh trả lời.
"Nữ sinh bây giờ tàn nhẫn vậy sao?" Lưu Miểu tặc lưỡi.
"Nhìn vào tình trạng màu sắc đã phai của mảng nấm mốc này thì có thể đoán được nó không phải là mới được vẽ." Ngô Linh nói.
"Làm sao để phá giải?" Lưu Miểu hỏi.
"Phải kiểm tra đã."