Tôi không biết nên vui mừng hay nên tiếc nuối. Tôi đã tác động đến quá khứ làm thay đổi luôn hiện tại, nhưng mục đích của tôi vẫn chưa đạt được. Khách sạn Tuấn Ly vẫn còn đó và tất cả mọi phiền phức của nó vẫn không hề thay đổi gì.
"Dù sao thì cũng đã biết vụ này do ai đã gây ra, thậm chí cậu còn biết được cái thứ đó đang ở đâu nữa." Huyền Thanh Chân Nhân thì ngược lại, ông ấy cảm thấy vô cùng hài lòng, đi gọi điện thoại liên lạc với người của chính phủ, muốn tìm bản thiết kế của khách sạn Tuấn Ly, rồi đem cái chén sứ đang giấu trong móng nhà phá hủy đi.
Tôi, Tí Còi và Gã Béo rời khách sạn. Tôi cảm thấy trạng thái tinh thần của mình rất tốt, còn hai người Tí Còi do thức suốt hai ngày nên khá là uể oải, nhưng vẫn kiên nhẫn dặn dò tôi phải nghỉ ngơi cho thật nhiều, còn lái xe đưa tôi về đến tận nhà rồi mới rời đi.
Tôi được một phen dở khóc dở cười, nhưng trong lòng rất cảm động.
Về đến nhà, tình huống liền ngượng ngùng rồi.