Mặt của Tô Thành tràn ngập sự hoảng sợ. Ông ta đang sợ hãi tôi. Sợ đến mức buông ngay tay ra, không tóm lấy tôi nữa, thậm chí ngay cả lọ thuốc hít trong tay cũng ném đi.
Lọ thuốc rơi xuống đất vỡ tan tành ngay lập tức, cực kì mỏng manh.
Tôi cảm thấy thật quái lạ.
Phân cảnh mà tôi đã nhìn thấy rất ngắn ngủi, chỉ là những việc xảy ra trong một năm gần đây của Tô Thành. Không lẽ ông ta đã lợi hại đến trình độ này, chỉ là thời gian của thân thể trở về có một năm thôi mà đã phát hiện ra sự nguy hiểm từ năng lực của tôi?
Tô Thành xô tôi ra rồi bỏ chạy. Ông ta tông cửa, chật vật xông thẳng ra ngoài.
Những công nhân bên ngoài đều rất kinh ngạc.
Tôi định đuổi theo nhưng bỗng nhiên cảm thấy thân thể mình trùng xuống, cảm giác ngạt thở bủa vây lấy tôi.
Tô Thành đã chạy ngày càng xa.