Không gian trước mắt cứ chợt sáng chợt tối, yên ắng và huyên náo không ngừng đan xen nhau.
Đầu tôi đau đớn như muốn nổ tung ra, mọi thứ trước mắt, mọi thứ bên tai đều trở nên mơ hồ hỗn độn.
"Các ông đang làm cái gì vậy? Ông nói sẽ không xảy ra chuyện gì, như thế này mà là không có chuyện gì như ông nói đấy hả?! Đùa cái kiểu gì vậy!"
"Anh Kỳ rốt cuộc bị làm sao thế? Ba người đi cùng với anh ấy, ai cũng có năng lực cả, vậy mà bây giờ nói không biết là sao?"
Tôi nghe thấy giọng của Tí Còi và Gã Béo.
"Hai anh trước đi nói với cha mẹ Lâm Kỳ một tiếng, để họ đừng lo lắng."
Đây là giọng của Trần Hiểu Khâu.
"Lâm Kỳ… khi nào mới có thể tỉnh lại?"
Giọng của Quách Ngọc Khiết.
Tôi cảm nhận được một bàn tay đang sờ trên trán của tôi, lòng bàn tay ấy rất thô ráp. Những giọng nói kia từ từ đi xa dần.
Bịch! Bịch! Bịch!
Dường như tôi đang bị người ta nhốt trong một chiếc rương chật chội và đen tối, hơn nữa nó còn đang di chuyển.