"Sếp, cái thằng cha này…"
"Đưa cho tôi, đưa đây! Đói... đói quá! Á… á!"
"Có nước không?"
"Hả? Có có! Để tôi rót cho anh."
Bịch bịch bịch bịch bịch….
"Đói quá… ực… hộc... hộc… cho tôi… tôi muốn, á! Đói.."
Bịch bịch bịch bịch bịch….
"Á! Ưm! Ưm… Phụt! Á…! Ực…"
"Các anh… Các anh là đạo sĩ hả? Lá bùa lúc nãy mà cô ta dùng là gì thế?"
"Là bùa do phòng nghiên cứu chúng tôi chế tạo. Người đó thường đến lúc nào?"
"Ai cơ? À… Buổi trưa, khoảng 12 giờ gì đó, có lẽ là từ 11 đến 12 giờ… Cậu ta, Đổng Phong cậu ta… haizz!"
"Phù phù… hộc hộc…"
"Như thế thì đã khỏi chưa?"
"Tạm thời thì không có vấn đề."
"Ồ…"
...
"Anh Đổng, anh đã tỉnh chưa?"
"À… hả?…Tôi…"
"Anh Đổng, anh có còn nhớ chuyện đã xảy ra lúc nãy không?"
"… Hả…."
...
Đổng Phong rơi vào trạng thái mất hồn, không có dấu hiệu hồi phục.
Trong di động của Đổng Phong chỉ có nhật kí đặt cơm bình thường.