Hoa tuyết che phủ kéo dài khoảng mười giây, khiến tôi cảm thấy hoảng loạn.
Tiếp đó tôi cứ như đang xem một chiếc tivi cũ kĩ vậy.
Hình ảnh của Nam Cung Diệu và màn hoa tuyết cứ luân phiên xuất hiện. Tôi cố gắng phân biệt, nhìn ra trong những hình ảnh chợt đến chợt đi ấy thì cảnh vật xung quanh Nam Cung Diệu đang biến đổi, cách ăn mặc của anh ta cũng thay đổi theo, lúc thì đang là một học sinh ngồi trong lớp học, lúc thì lại là một quân nhân đang chạy ở một con hẻm trên phố, lúc thì thành người nguyên thủy đang cầm rìu đá trên tay…
Khuôn mặt của anh ta càng ngày càng hiện rõ và vẻ mệt mỏi trên đó cũng dần được lộ ra một cách rõ ràng.
Màn hoa tuyết lại một lần nữa xuất hiện trong một thời gian dài, tiếp đó là một màn đen tối kéo dài dằng dặc.
Tôi nôn nóng chờ đợi, nín thở định thần lại, nhìn chằm chằm về phía trước, không dám chớp mắt. Tôi sợ chớp mắt thì sẽ vuột mất Nam Cung Diệu vẫn luôn lướt qua rồi lại biến mất kia.