Tiền Lan vội vã đi thăm dò chuyện này, còn chúng tôi thì rời đi.
Tí Còi thở hắt ra: "Làm tôi sợ cả nửa ngày trời."
"Đúng vậy, từ lúc bước vào phòng bệnh em đã bắt đầu thấy khẩn trương rồi." Quách Ngọc Khiết phụ họa.
"Em cũng sẽ khẩn trương sao?" Tí Còi khoa trương nhìn về phía Quách Ngọc Khiết, nhưng trước khi Quách Ngọc Khiết giơ tay lên thì Tí Còi đã tóm lấy Gã Béo làm bia đỡ đạn, còn không quên kêu lên: "Chú ý đó, Gã Béo bây giờ vẫn còn là bệnh nhân!"
Quách Ngọc Khiết hầm hừ chỉ Tí Còi, "Anh chờ đó!"
Tôi nhẹ nhàng thở ra.
Vấn đề xã hội dù sao cũng tốt hơn vấn đề quái dị.
Vấn đề của những cô gái tuổi dậy thì dù sao cũng tốt hơn là ác quỷ.
Tôi nghĩ như vậy, về tới nhà nhìn thấy đứa em gái ngoan ngoãn nhất thời liền có chút thở than khiến cho em tôi cảm thấy chẳng hiểu ra làm sao cả. "Em ôn bài đi, anh không quấy rầy em nữa." Tôi vội vẫy tay, ra hiệu cho nó là không có chuyện gì hết.