Tiết Tĩnh Duyệt dường như đã lấy hết dũng khí để thốt lên câu nói này. Sau khi nói xong, cô ấy lại trở về bộ dạng trầm mặc ít nói, cúi thấp đầu đứng ở đấy, rất lâu cũng không thấy lên tiếng.
Tí Còi đi đến phòng bệnh, tôi và Tiết Tĩnh Duyệt hai người đứng ở cầu thang, không khí có chút gượng gạo.
Tôi không thể làm gì khác hơn là hỏi cô ấy: "Em muốn nói với anh chuyện gì?"
Tiết Tĩnh Duyệt bất an nắm chặt lấy bàn tay, ngập ngừng nói ra: "Khi còn bé em thường không hay gặp mặt bà nội lắm."
Cách mở đầu như vậy, dường như là muốn kể ra một câu chuyện có nội dung rất dài.
Tôi lẳng lặng lắng nghe.