"Ông cụ vẫn còn sống mà, trong tình huống này thì phải có người giám hộ, mà người giám hộ nhất định phải được tòa án xác định, không phải bà nói mình là người giám hộ là được đâu."
Ba người chúng tôi thay nhau lên trận, dùng mọi góc độ, mọi kiểu giọng điệu để nói rõ vấn đề này cho Trần Dung Hoa hiểu, nhưng bà ta vẫn không từ bỏ, muốn bản thân vượt quá quyền hạn để quyết định việc giải tỏa di dời lần này.
Khi ba người chúng tôi rời khỏi nhà họ Trần thì ai nấy đều miệng khô lưỡi rát.
"Anh Kỳ, tôi thấy hay là chúng ta liên hệ với ba người còn lại đi, để cho bọn họ tự cắn xé lẫn nhau." Tí Còi oán trách nói.
"Cậu chắc chắn là nếu liên hệ với ba người kia thì chúng ta sẽ được giải thoát sao? Tôi thấy rất có khả năng là cái cô Trần Dung Hoa này sẽ đánh lên tới Phòng Di dời đó." Tôi thở dài.
Buổi sáng thì đấu văn, mồm miệng bị giày vò tới nỗi sắp rách ra rồi, buổi chiều thì lại gặp phải đấu võ.