Ngô Linh nói với Sử Phi Phi: "Theo tình hình trước mắt thì tôi nghĩ chúng ta vẫn nên tiếp tục tiến hành theo kế hoạch bố trí bẫy là ổn thỏa nhất."
Sử Phi Phi không tài nào chấp nhận được: "Tiếp tục bố trí bẫy sao? Vậy thì sẽ phải đợi đến khi nào đây?!"
"Nói thật thì chúng tôi cũng không biết." Ngô Linh nói tiếp: "Các vị có chuyện giấu chúng tôi, vậy thì chúng tôi chỉ đành tiến hành theo cách truyền thống này thôi."
Sử Phi Phi nghiến chặt răng, móng tay như bấm vào trong da thịt của Ngô Linh.
Ngô Linh không có phản ứng gì cả, cũng có thể là cô ấy có phản ứng, nhưng vì trên mặt bị làm nhoè nên không thể nhìn rõ được biểu cảm của cô ấy.
"Đến giờ ăn sáng rồi!"
Ở bên ngoài có ai đó đang lên tiếng.
Lúc này Sử Phi Phi mới hoàn hồn lại, sau đó từ từ thả tay Ngô Linh ra.
Màn hình lại quay về thành chín ô nhỏ.