Người phụ nữ này trông rất quen, còn người đàn ông đứng bên cạnh cô ta thì vừa nhìn là tôi nhận ra ngay, đó chính là Điền Minh Xuân. Tôi bỗng nhiên nhớ ra vợ của Điền Minh Xuân tên là Chu Viện, hình như đã chết từ mấy năm trước rồi.
Xem tình hình lúc này thì đây chắc là thời điểm mà Điền Dịch Phàm mất tích.
Tôi hiểu ra được tình hình, chợt có chút vui mừng
Vậy là tôi thật sự có thể dựa vào khả năng của chính mình đi vào trong giấc mơ rồi! Đây thật sự là một tiến bộ lớn!
Lúc này Điền Dịch Phàm cầm lấy tiền mà Chu Viện đưa, gật đầu hứa với Chu Viện giống như một người lớn, lại còn tỏ ra rất tự tin nữa.
Chu Viện và Điền Minh Xuân đều nhìn Điền Dịch Phàm cười, gia đình ba người vô cùng hạnh phúc.
Điền Dịch Phàm chạy lon ton tới tiệm tạp hóa.
Tôi đã hiểu rõ tình hình trước mắt nên không tiếp tục nhập vào với Điền Dịch Phàm nữa, bèn tách ra khỏi cơ thể cậu bé. Tầm nhìn đột ngột đưa lên cao, tôi nóng lòng vội vàng nhìn về phía ao nước.