"Thật hay giả vậy? Nhỡ đâu tại chú ngủ mơ, tự mình lấy đắp lên mà không biết ấy chứ?"
"Đều đã xảy ra loại chuyện này rồi, chính mắt chị cũng đã thấy, còn nghi ngờ tôi sao? Vả lại tôi có bị mộng du đâu, làm gì có chuyện đi lấy cái chăn liệm mà không biết chứ?"
"Hai người xin bình tĩnh lại. Anh Vương Bân, sau đó thì sao?"
"Nhìn cái chăn liệm mà tôi sợ muốn vỡ mật, đi qua phòng cha tôi nằm nhìn thử, cái chăn đắp lên người ông không còn nữa… Cái chăn đó, tôi… chính tôi tự tay đắp lên cho ông đàng hoàng mà. Tôi lập tức phóng ra tìm người bên dịch vụ tang lễ, thay tôi mời hòa thượng đến tụng kinh. Tôi dặn anh ta phải mời sư thầy cao tay mới được. Tôi đứng đợi họ ở bên trong khu dân cư, khi họ đến nơi thì đưa lên ngay. Trong nhà khi ấy chưa có gì, mấy vị hòa thượng đó tụng kinh suốt một ngày, đến giờ cơm tối thì ra về. Đêm ấy tôi tiếp tục ngủ trong nhà…
"Đã vậy còn ngủ tiếp, tốn vài chục đồng thuê nhà nghỉ mà cũng không muốn bỏ ra sao…"