Bởi vì chuyện của Lư Mạn Ninh khiến tâm trạng của tôi có chút hoảng hốt. Lại vừa đúng là cuối tuần, sau khi nghĩ tới nghĩ lui, tôi liền đi đến khách sạn tìm Cổ Mạch.
Tôi biết anh ta sẽ không nói một câu an ủi nào cho ra hồn, nhưng so với bọn Tí Còi, Cổ Mạch là một chuyên gia xử lý không ít những chuyện kì bí, nhất định sẽ có một vài cách để có thể trở nên thành thục khi đối diện với những chuyện thế này.
Quả không sai, Cổ Mạch nghe tôi kể xong, cả điện thoại cũng chẳng để xuống, vừa lắc lư theo tiếng nhạc, vừa bâng quơ hỏi: "Vậy sao?" Đối với chuyện này, anh ta cảm thấy không đồng ý.
"Đáng lẽ anh phải gặp được những chuyện như thế này rồi chứ? Có ý tốt mà chẳng được báo đáp, trái lại còn bị hiểu lầm…" Tôi nói.