Tiếng chuông không gấp không lơi, nhưng kéo dài khá lâu, cũng không mấy giống với tiếng chuông cửa thường ngày hay nghe thấy.
Tôi cảm thấy thần kinh mình như bị đâm nhói một chút, kẻ sau cánh cửa ấy e không phải là người bình thường.
Tỉnh táo trở lại, tôi mới nhớ được Tiêu Thiên Tứ và Tiêu Chính đã bị tiêu diệt rồi. Tuy không thấy được diễn biến, cũng chưa tìm ra xác, chỉ cảm nhận được luồng âm khí có thể nói là "lồng lộn" ấy, qua phân tích của Cổ Mạch, tôi cũng tin rằng cha con Tiêu Chính và Tiêu Thiên Tứ chắc chắn đã chết rồi.
Trước đó tôi chỉ muốn đi ngủ mà thôi, hiện tại trước mắt tôi chắc chắn là cảnh trong mơ. Và có lẽ, đây là cảnh cha con Tiêu Chính bị tiêu diệt.
Tinh thần tôi phấn chấn hẳn.
Hai cha con kia đang nhìn nhau nghi hoặc và do dự.
Đíng đoong!
Tiếng chuông cửa lại vang lên, ngân dài dằng dặc như trước, tựa hồ có thể mang hiệu quả "dư âm vang vọng đến ba ngày chưa dứt".