Liên tiếp năm ngày đều thấy người phụ nữ kia đi đoạn đường từ nhà tới văn phòng, để lại xác chết suốt dọc đường đi. Xe buýt thì còn đỡ, vì mỗi ngày đều lên một chiếc xe buýt khác nhau. Nhưng ở những nơi như ở nhà, ở trạm dừng xe buýt và văn phòng ở công ty thì rất nhiều xác chết chồng chất lên nhau, lại không cùng một giai đoạn thối rữa.
Lúc chồng cô ta tắm còn tắm chung với những xác chết đó, nằm chung với xác chết. Có khi trong lúc ngủ còn ôm lấy cả một xác chết thối rữa nữa. Đồng nghiệp của cô ta đi qua đi lại vấp vào đống xác chết trên sàn tẽ ngã, lại tưởng ngã trên mặt phẳng, cười cười rồi đứng dậy, cả người dính thịt rữa và nước nhớp nháp nhưng không hề hay biết gì.
Tôi không còn cảm thấy kinh dị nữa, mà là ghê tởm.