Diệp Thanh có thể nói được, tôi từng nghe thấy anh ta nói chuyện hai lần rồi. Có điều không biết là anh ta không muốn phí lời với những kẻ tầm thường như chúng tôi, hay là nói chuyện phải tiêu tốn quá nhiều năng lượng nên anh ta không chịu nói gì cả.
Cho dù là không nói, anh ta vẫn có thể cho tôi một vài ám hiệu.
Lần này Diệp Thanh không nói chuyện, thậm chí cũng không phát ra bất kỳ âm thanh gì.
Tôi khó hiểu, đổi sang câu hỏi khác: "Sao anh không để Cổ Mạch lấy cái này?"
Diệp Thanh vẫn tiếp tục im lặng.
Tôi cũng không biết phải xử lý cái bình kỳ lạ này như thế nào nữa.