Tiêu Thiên Tứ vẫn còn đang cười, nụ cười đến ngây thơ, nhưng tôi nhìn thấy khí tức đen như mực của cậu ta đã nhạt đi vài phần. Tiêu Chính liếc mắt sang Tiêu Thiên Tứ, mày hơi nhíu lại.
"Lần sau chúng ta cùng chơi nhé." Tiêu Thiên Tứ cười rạng rỡ, hướng chúng tôi vẫy vẫy tay, "Chúng ta từ, từ, chơi."
Cửa kính xe được kéo lên, xe khởi động, chiếc xe hơi màu đen bình thường đó phóng về phía trước.
"Tên khốn!" Tí Còi mắng.
"Tôi đi xem Hồng Mao ra sao." Tôi chuẩn bị xuống xe.
"Tôi lái xe qua đó." Gã Béo nói.
Xe của Tiết Tĩnh Duyệt vẫn dừng tại chỗ, báo cảnh sát, gọi xe cấp cứu và còn muốn kiểm tra tình hình của chiếc xe thể thao kia.
Chúng tôi quay đầu xe về phía sau, liền thấy đầu của gã tài xế đang chảy máu, những mảnh thủy tinh ở phía trước xe rạch vào mặt gã ta, đầu của gã chắc đã đụng vào tay lái, cả khuôn mặt đều dính đầy máu, nhìn không rõ khuôn mặt nữa.
"Xem ra vẫn chưa chết." Tí Còi nói, "Súng còn ở bên kia."