Tiêu Thiên Tứ tắt ngấm nụ cười, Tiêu Chính thì lạnh mặt lại, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn tôi.
"Đúng rồi, chúng ta kêu bọn Diệp Thanh đi cùng đi. Bọn họ ở văn phòng chắc cũng không có việc gì làm. Đúng lúc Ngô Linh và Lưu Miểu vừa từ nước ngoài trở về, lâu lắm rồi chúng ta không có tụ tập." Tôi quay lại nói với bọn Tí Còi.
Lúc này biểu cảm của bọn Tí Còi lập tức thay đổi. Trịnh Hân Hân nhìn tôi với vẻ nghi hoặc. Có lẽ cô ấy đã nghe Quách Ngọc Khiết nhắc về các hiện tượng mất tích của Phòng Nghiên cứu Hiện tượng Quái dị Thanh Diệp, nhưng lại không biết nhiều về các hiện tượng đó.
Tiêu Chính và Tiêu Thiên Tứ nhíu mày, đánh giá tôi một cách cảnh giác.
Tôi lấy di động ra và gọi cho Cổ Mạch.
Tiêu Thiên Tứ cười cười, nói: "Chúng tôi đi đây, nếu còn cơ hội chúng ta sẽ tụ tập sau."
Tiêu Thiên Tứ nói xong liền đi ra ngoài, Tiêu Chính đi theo phía sau.
"Này, người anh em, gọi điện cho tôi có việc gì vậy?"