Cái bóng đen kia không làm gì cả, mặc cho cậu thanh niên cứ ngồi ở đó. Còn cậu thanh niên thì khẽ cuộn mình lại, giống như một đứa trẻ cảm thấy sợ hãi khi nghe thấy tiếng sét hoặc phải đối diện với bóng tối vậy.
Qua hơn mười phút, cậu thanh niên kia như bình tĩnh trở lại, cơ thể đã hết run, cậu ta móc điện thoại từ trong túi ra, bấm số gọi cho ai đó, trên mặt cậu ta bỗng nở một nụ cười quỷ dị: "Lão Tam, cậu hãy đến căn nhà ở đường Vương Gia Hạng đi. Cậu mau đến đây đi. Tôi đang đợi cậu đây này. À tôi và Thẩm Trúc đều đang đợi cậu đây..."