Trần Dật Hàm là Cục trưởng Cục Cảnh sát, công việc thường ngày chẳng hề rảnh rỗi như tôi, nhưng anh ta nhanh như vậy đã có phản ứng rồi, chuyện này gần như nằm ngoài dự đoán của tôi. Xem ra anh ta rất quan tâm đến cháu gái Trần Hiểu Khâu của mình. Tuổi tác của hai chú cháu không lệch nhau quá nhiều, chắc là lớn lên cùng nhau nên tình cảm mới tốt đến thế.
Lúc tôi bắt máy vẫn còn nhìn Cổ Mạch. Thái độ của Cổ Mạch khiến tôi chẳng muốn thu dọn bãi chiến trường dùm anh ta chút nào. Nếu Trần Dật Hàm hỏi gì đó không dễ trả lời, tôi nhất định sẽ đẩy cho Cổ Mạch để anh ta tự nghĩ cách.
"Cục trưởng Trần." Tôi bắt máy, dùng cách xưng hô hơi chính thống để xưng hô với Trần Dật Hàm. Tôi đoán Trần Dật Hàm chắc chắn không hề có ấn tượng tốt về tôi, liệt tôi vào trong những việc rất phiền phức như Thanh Diệp, tiếp đến Trần Hiểu Khâu còn giao thiệp bừa bãi, e rằng tôi sắp bị anh ta ghét càng thêm ghét.