Cổ Mạch nghe được tin tức này, còn đặc biệt đi đến Thanh Diệp nhìn vũng chất lỏng kia, kinh ngạc phát hiện vũng chất lỏng kia đang đổi màu.
"Tôi nhớ ban đầu là màu đỏ, hình như trở nên đen đi một chút." Cổ Mạch sờ cằm, lượn vòng quanh bàn trà.
Lưu Miểu đi theo, còn những người khác thì chẳng thấy hứng thú gì với việc này.
"Đúng vậy, trở nên đậm hơn. Nam Cung đã chụp hình lại." Lưu Miểu đi vào văn phòng cầm vài tấm hình ra.
So sánh như vậy có thể nhìn rõ sự thay đổi của vũng chất lỏng này.
"Gã Khờ, anh lấy thứ kia cho Ma Cô xem đi." Ngô Linh từ văn phòng vọng ra.
Cổ Mạch ngơ ngác, chỉ vào bản thân, "Ma Cô?"
Lưu Miểu bật cười, "Đúng."
Cổ Mạch lại chỉ chỉ Lưu Miểu, "Anh là Gã Khờ, vậy Diệp Thanh và Nam Cung Diệu thì sao? Diệp Tử và Bốn Mắt?"
Lưu Miểu nhún vai, "Không, chỉ có hai chúng ta có biệt danh thôi."
Cổ Mạch bĩu môi, "Lấy thứ gì cho tôi xem?"