Cuộc sống của Cổ Mạch lại khôi phục về quỹ đạo bình thường.
Tôi đi theo Cổ Mạch nhưng lại không thấy dễ chịu chút nào.
Giấc mơ bị ấn nút tua nhanh như tua video, âm thanh trở nên chói tai khó nghe. Tôi không nghe được giọng nói của những người bình thường, chỉ có thể nhìn thấy khung cảnh thay đổi, những âm thanh kỳ quái được thu hết vào tai, chúng trộn lẫn với nhau trở thành một thứ âm thanh vô cùng kinh dị.
Cộc cộc cộc cộc...
Đây là tiếng giày cao gót tôi nghe được tại nhà Cổ Mạch mỗi ngày.
Hu hu hu hu hu...
Đây là tiếng khóc phụ nữ trong công ty của Cổ Mạch.
"Tôi yêu người, liệu người có yêu tôi..."
Đây là giọng hát lạc tông trong phòng ghi âm nơi Cổ Mạch làm việc.
Cổ Mạch nên cảm thấy mừng, anh ta đã có bùa hộ thân, nên bây giờ đã không còn nghe thấy những âm thanh đó nữa.