Tôi lờ đi cảm giác nóng rát do tiếp xúc với ngọn lửa.
Trong đầu tôi chỉ nghĩ tới câu nói của Diệp Thanh.
"Dùng giấc mơ của anh."
Trần Hiểu Khâu nói giấc mơ của tôi có thể ảnh hưởng tới hiện thực, thậm chí là thay đổi quá khứ.
Tôi không mong mỏi rằng vế sau có thể xảy ra, tôi chỉ mong sau khi đi vào giấc mơ thì có thể giải quyết được tình cảnh khó khăn trước mắt.
Điều bất ngờ là tôi đi vào giấc mơ một cách suôn sẻ, nhưng tôi lại không ở dưới góc nhìn của bất kỳ ngọn lửa nào trong 34 ngọn lửa kia.
Tôi nghe thấy tiếng thở hổn hển, cảnh vật trước mắt thay đổi, từ vách tường cao và bầu trời xanh biến thành đồng cỏ và cây xanh. Một bàn tay to béo vịn vào bức tường, ngồi xổm dưới đất, sau đó đứng dậy, mắt láo liên dòm ngó tứ phía và lén la lén lút tiến về phía trước
Đầu tôi bỗng lóe lên một tia suy nghĩ, trong lòng bất chợt rối bời.
"Tới dãy phòng học lớp 12. Dãy phòng học lớp 12!" Tôi hét lớn.