"Cô Tần..." Khương Vĩnh Ninh giống như người bị mất hồn, "Em không giết họ."
"Tôi biết." Tần Di Quyên cười lạnh, "Một kẻ nhát gan như cậu làm sao có thể giết người được?"
Khương Vĩnh Ninh mở mắt lên.
"Đi đi, Khương Vĩnh Ninh!" Trương Tuyết bỗng chốc quên đi thù hận, giơ tay ra đẩy Khương Vĩnh Ninh.
"Lớp các cậu khiến tôi cảm thấy thật kinh tởm. Cậu là kẻ nhát gan, còn chúng nó là lũ du côn. Học sinh ngoan trong trường trọng điểm? Căn bản là một lũ cặn bã! Chúng còn có mặt để cười, còn có thể đi học, còn có thể vui vẻ sống qua ngày." Tần Di Quyên nhỏ giọng nói.
Đầu óc tôi mơ hồ. Vị thám tử kia nói trúng thật sao? Tần Di Quyên giết hết học sinh lớp của mình, là bởi vì đứa con gái bị chết thảm?
Cơ thể Khương Vĩnh Ninh bắt đầu run rẩy.