Sau khi nhấc máy, âm thanh tôi nghe thấy chỉ toàn là tiếng khóc của đứa em gái.
"Tiểu Vân, em bị sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì rồi? Em đang ở đâu?" Tim tôi như bị thắt lại.
Không giống như lần trước, trong tiếng khóc của nó lần này không mang sự sợ hãi mà là sự xót thương tột cùng, nó thậm chí khóc không ra tiếng. Tôi phải dỗ một lúc lâu, tôi còn mang máng nghe được đầu dây bên kia còn có tiếng khóc của những người khác.
Bọn Tí Còi cũng lo lắng lên tiếng hỏi, tôi chỉ lắc đầu, rồi tiếp tục dỗ để nó nói ra gì đó, đồng thời dùng tay ra hiệu với Tí Còi.
"Bây giờ anh sẽ đến trường. Em đang ở trường đúng chứ? Cứ ở yên trong đó, phải luôn ở gần giáo viên, không được đi lung tung. Em còn đeo bùa hộ thân bên mình chứ?" Tim tôi nóng như lửa đốt, nhưng vẫn cố kiềm chế để bình tĩnh lại.
"Anh..." Cuối cùng thì nó cũng lên tiếng, nó nghẹn ngào nói, "Quý Oánh chết rồi..."
Tôi đang bước ra thì ngay lập tức sững lại, "Cái gì?"