Tôi đem chuyện này nói cho bọn Tí Còi, là bởi vì tôi thấy chuyện này không còn nguy hiểm nữa, tôi bị giấc mơ như vậy chắc tại do tôi quá lo nghĩ chuyện không đâu. Tôi xem chuyện này như ảo giác khi mình làm việc quá sức, một lần rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, tôi còn cười đùa hỏi bọn họ xem mình có nên đi bác sĩ tâm lý kiểm tra hay không.
Ai ngờ Trần Hiểu Khâu lại đột nhiên nói ra một câu như vậy.
Câu nói đó khiến tôi hoảng sợ đập cái cốc đang cầm trên tay xuống bàn, nước bắn tung tóe ra ngoài.
"Không phải chứ? Em có nói quá không đó. Người của Thanh Diệp cần phải có khả năng này, bản thân bọn họ còn có thể..." Tí Còi cười.
"Hoặc cũng có thể đó là thù lao mà Thanh Diệp dành cho anh? Gã Béo rẽ câu chuyện sang hướng khác, để giải thích hành vi của Thanh Diệp, "Sau này có lẽ còn có việc cần đến anh, nên họ đưa cho anh xem như tiền đặt cọc, giống như việc hồi trước họ từng làm."
Sắc mặt tôi có lẽ rất khó coi, Quách Ngọc Khiết nhìn tôi với vẻ đăm chiêu.